Câu Chuyện Buồn Giữa Tôi Và Bố Đã Có Một Kết Thúc Tốt Đẹp

Một đôi tuần trôi qua , tôi nghĩ suy về tình trạng của bố và về việc tôi nên gánh lấy vai trò gì đây. Trong khi cứ loay hoay nghĩ suy , tôi nhận được cú fone khác từ mẹ báo rằng bố đã được đưa vào nhà tế bần. Sự trù trừ chuyển thành nỗi vô vọng. Tôi hiểu nhà tế bần tức thị gì. Tôi không muốn tin rằng bệnh của bố đã vào giai đoạn cuối. Bố còn bao lăm thời kì nữa? Tôi phải biết điều đó.

Tôi nhảy vào xe và ton tả lái đến khu chữa trị của nhà tế bần. Khi tôi đến nơi , hai y tá và một bác sỹ hiện diện ở đó liền yên ủi tôi. Sau khi xem hồ sơ của bố , tôi đã có mọi báo cáo mình cần. Tất cả những năm tháng rượu chè bê tha cuối cùng đã lãnh hậu quả của nó. Bố bị xơ gan mãn tính , điều đó dẫn đến căn bệnh ung thư đang lan ra tuốt thân thể ông.

Tôi khiếp sợ những gì sẽ đến. Tôi cảm thấy như mình không thuộc về nơi đó. Tôi sẽ nói gì với người đàn ông mà tôi không gặp bao lăm năm qua? Tôi cảm thấy như đây là hiện tượng thế cuộc của người nào đó chứ không phải của tôi. Mơ hồ về việc mình đang làm , tôi bước về hướng phòng của bố , đẩy cửa bằng một sức mạnh mà tôi không hiểu ở đâu ra. Và mặc dù bước rất chậm , nhưng tôi lại đến phòng bố quá nhanh. Khi tôi nhìn quanh quất ở cửa ra vào , bố đã thấy tôi và bảo tôi vào trong.


 “Hãy nhìn bố đi , Lindy , ” ông nói và khóc. Rồi ông giơ cánh tay lên và chỉ cho tôi xem làn da bủng beo của ông. “Bố đang kiệt dần , và bố chẳng thể làm chi được.”

“Con biết , bố à , ” tôi nói , cố gắng không cảm nhận nỗi đau của ông.

Rồi tôi lắng nghe ông nói. Ông nói về mẹ tôi và làm thế nào mà mọi việc đã không trôi chảy. Ông bảo tôi là ông đã cố gắng làm điều đưa lại hiệu quả tốt nhất mà ông có xác xuất làm cho tôi , nhưng mọi thứ thì ra lúc nào cũng sai cả.

“Bố yêu con , Lindy , ” ông nức nở. “Bố khuyết điểm với con , bố xin được tha thứ con.”

Tôi ôm ông trong tay khi ông thú nhận những hối lỗi của mình. Và cho dù tôi không nói gì cả , nhưng động tác yên ủi của tôi cho thấy tôi đã dung thứ cho ông.

Rời khỏi nhà tề bần , đầu tôi quay như chong chóng. Tất cả diễn ra chỉ trong một đêm. Chỉ trong một đêm mà tôi cảm thấy cảm thấy mọi vật xung quanh như đang chao đảo , sợ hãi , dung thứ và khổ cực. Bố tôi là một người đàn ông Sút kém , không phải là người đàn ông tôi biết khi tôi đang ở tuổi trưởng thành. Không gì chạm được vào ông khi đó. Ông là nhà quán quân găng tay Vàng.

Chỗ yếu của tôi lỏng ra , và tôi bắt đầu khóc thét như một đứa trẻ. Tôi không chỉ khóc cho những gì bố và tôi đã không có được trong mối quan hệ bằng hữu của mình , mà tôi khóc cho những gì chúng ta có xác xuất vẫn có được nếu bố không sắp chết. Giờ đây , bố dường như đã thay đổi và như một người cha tôi có xác xuất cùng chung sống. Nhưng ông lại sắp ra đi , và cả ông lẫn tôi đều chẳng thể làm vô luận điều gì nữa.

Nhưng thời kì thì vẫn còn.

Trong vài tuần kế đó , tôi ghé thăm bố mỗi tối sau giờ làm việc. Chúng ta ngồi chuyện trò. Thậm chí tôi còn chạy việc lặt vặt cho ông và mua cho ông một đôi thứ ông cần. Tôi bắt đầu nhìn thấy những điều về bố mà tôi chưa từng biết dĩ vãng. Tôi đã chỉ biết về những mặt xấu của bố , giờ thì tôi bắt đầu nhìn thấy các mặt tốt , và chúng ta đang trở nên bạn của nhau. Nhưng ngay khi tình bạn của chúng ta chớm nở , thì đến lượt ông rơi vào tình trạng tối tăm nhất.

Một tối , khi tôi đến thăm ông , y tá nói rằng họ không nghĩ ông có xác xuất qua khỏi đêm nay. Bác sỹ đã tăng liều thuốc móc phin , nhưng nó vẫn chưa điều hòa , và bố đang rất đau. Địa ngục ta bảo với tôi là cứ mỗi mười cộng với năm phút máy nhắn sẽ kêu lên , và tại thời khắc đó tôi có xác xuất nhấn một nút để gửi liều móc phin không liên tiếp vào thân thể bố. Tôi quyết định ở lại với ông suốt đêm. Bố trò chuyện rất nhỏ. Và mỗi lần máy nhắn kêu lên , tôi lại nhấn nút , nhận ra rằng mỗi lần tôi làm như thế , hai bằng hữu lại khó có xác xuất trò chuyện dài hơn.

Bố cầm cự thêm được hai ngày , tôi đã ở bên bố khi ông từ trần. Tôi nắm tay ông , hôn lên trán ông và nói , “Không sao đâu bố. Bây chừ bố có xác xuất đi rồi. Ông bà Nội đang chờ bố , và giờ thì bố có xác xuất làm những con đường trên thiên đường rồi.”

Bố đã là một người làm đường rất giỏi. Bố đã lát con đường lấp đi hố ngăn cách giữa bố và tôi.
Previous
Next Post »